Những ngày này 20 năm trước, có một cậu nhóc mới hơn 18 tuổi người Anh đã khiến cả châu Âu náo loạn với những màn trình diễn bùng nổ ở EURO 2004. Cậu nhóc ấy chính là Wayne Rooney.
Khách quan mà nói thì Rooney không hề vô danh khi anh cùng đội tuyển Anh tới Bồ Đào Nha. Tiền đạo trẻ của Everton đã có một mùa giải ấn tượng với Everton, đang là mục tiêu theo đuổi của rất nhiều ông lớn, và cũng đã sớm có màn ra mắt đội tuyển Anh. Nhưng ở cấp độ đội tuyển, Rooney dù sao cũng chỉ là một lính mới. EURO 2004 là giải đấu đầu tiên của anh. Không ai biết trước điều gì sẽ xảy ra.
Nhưng các đồng đội của Rooney cũng như HLV Sven-Goran Eriksson thì chưa bao giờ nghi ngờ năng lực của chàng trai tới từ Liverpool. “Cậu ấy đã thể hiện thật khó tin ngay từ ngày đầu gia nhập đội tuyển,” Carragher nói. “Wayne chính xác là mẫu tiền đạo mà chúng tôi cần,” HLV Eriksson thừa nhận. “Wayne có cú chạm của một thiên thần,” Lampard viết trong tự truyện. “Cậu ấy làm cho mọi việc trở nên thật tự nhiên.”
10 trong số 11 cầu thủ đã đá chính ở 3/4 trận đấu của Anh tại EURO 2004 là những thành viên của “thế hệ vàng”: David James; Gary Neville, John Terry, Sol Campbell, Ashley Cole; David Beckham, Steven Gerrard, Frank Lampard, Paul Scholes; Michael Owen. Người còn lại chính là Rooney. Nói cách khác, Rooney, năm ấy mới 18 tuổi, chính là nhân tố đã giúp nâng tầm “thế hệ vàng”. Và thực sự là trong lịch sử bóng đá Anh, chưa có màn trình diễn cá nhân nào ấn tượng hơn những gì Rooney đã thể hiện ở EURO 2004.
Trận đấu đầu tiên của vòng bảng là với đội tuyển Pháp. Lúc ấy đã qua giai đoạn hoàng kim, nhưng Pháp vẫn có trong đội hình những Zinedine Zidane, Thierry Henry, Patrick Vieira hay Claude Makelele. Một đối thủ đáng gờm. Nhưng Rooney chẳng tỏ ra có gì là lo lắng. Anh dùng sức mạnh húc văng Lilian Thuram. Xoay compa ngay trước mặt Zidane. Rồi kiếm về một quả penalty sau khi bị Mikael Silvestre phạm lỗi trong vòng cấm.
David Beckham đã đá hỏng quả penalty ấy, để rồi Pháp lội ngược dòng nhờ 2 bàn thắng của Zidane ở những phút cuối. Anh bước vào trận đấu với Thụy Sỹ trong thế phải thắng. Thủ thành của Thụy Sỹ, Jorg Stiel, cố gắng chơi đòn tâm lý với Rooney khi gọi anh là một “thằng nhóc” và “chưa đủ tuổi đánh bại tôi”. Rooney có vẻ đã mắc bẫy. Phút 18, anh nhận thẻ vàng sau khi đạp vào người Stiel. Nhưng chỉ 5 phút sau anh đã khiến Stiel phải vào lưới nhặt bóng. Đầu hiệp 2 anh lại đánh bại Stiel thêm một lần nữa, trước khi Gerrard ghi bàn thắng thứ ba.
Đó là khoảnh khắc ghi dấu sự xuất hiện của một siêu sao mới. Sau trận đấu, Rooney bước vào phòng thay đồ và lập tức nhận được những tràng vỗ tay tán thưởng từ các đồng đội. Ở Anh, người ta bắt đầu nói về “Hội chứng cuồng Rooney, Rooney-mania”.
Trận đấu quyết định với Croatia, Rooney lại bùng cháy. Anh đánh đầu kiến tạo cho Scholes gỡ hòa, trước khi đưa Anh vượt lên với một nã đại bác đúng thương hiệu. Nhưng bàn thắng thứ ba của Anh mới cho thấy đẳng cấp vượt xa tuổi tác của Rooney. Sau pha phối hợp 1-2 với Owen, anh có cơ hội thoát xuống đối mặt thủ môn. Nhiều cầu thủ sẽ bối rối và bỏ lỡ cơ hội ấy. Nhưng Rooney thì không. Lạnh lùng. Chính xác.
Nhưng vận may đã không ở lâu bên Rooney và người Anh. Ở trận tứ kết với Bồ Đào Nha, Rooney dính chấn thương xương ngón chân sau một pha va chạm với Jorde Andrade. Anh cố gắng thi đấu tiếp nhưng không thể. Khoảnh khắc Rooney rời sân và tới thẳng bệnh viện, kỳ EURO kỳ diệu của anh và của người Anh cũng khép lại. Anh sau đó thua Bồ Đào Nha trên chấm 11m, nhưng tất cả đều nói rằng nếu còn Rooney trên sân, mọi chuyện đã rất khác.
Từ đó cho tới nay, người Anh có thể có được những thành tích tốt hơn ở các giải đấu lớn. Nhưng không một cầu thủ nào khác của họ có thể tái hiện được màn trình diễn ma thuật và đầy cảm xúc của Rooney. Không một ai.